Hãy sống vui vẻ với những điều ta yêu thích,những điều ta muốn khám phá,những việc ta muốn làm trong khuôn khổ cho phép của thời gian!

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

Thầy giáo của phanhuy7798




    
  Thầy tôi .Tôi vẫn nhớ kỷ niệm về người thầy đáng kính ấy!     
     Vào những năm đầu thập niên 90, khi mà đất nước ta vẫn còn rất nhiều những khó khăn về kinh tế, phương tiện đi lại thô sơ thiếu thốn mọi bề.Với chiếc xe đạp thồ, thầy vẫn 2 buổi tới trường để dạy chúng tôi .Thầy ơi! khi nhớ lại lòng em vẫn như hiển hiện ra trước mắt mình hình ảnh người thầy nhỏ bé về thể xác nhưng tâm hồn,đức độ của thầy thì thật là bao la lòng nhân ái.Điều mà bọn tôi học được không chỉ là nhưng con số, những bài toán đơn thuần, mà đến giờ đây khi trưởng thành, điều lớn nhất chúng tôi học được nơi thầy đó chính là nghị lực,cách sống sao cho xứng đáng là học trò của thầy .   Những lần sau tiết dạy, thầy thường gặp gỡ trao đổi rất chân tình với lũ trẻ ngỗ nghịch như tôi.Tôi nhớ lúc đó, ba mẹ tôi đông con,gia đình tôi rất nghèo. Hàng ngày, sau mỗi ngày đến trường, tôi vẫn phải kiếm củi mò cua bắt tép để đỡ đần cha mẹ.Chính vì thế, tuy đã là học sinh lớp 8, tôi đâu có biết nhiều về toán như bọn bạn tôi. Tôi thường ngủ gật trong giờ học,sách vở thì chẳng có cuốn vở nào ra hồn cả!      Hôm đó là ngày thứ năm, tiết học thứ nhất của thầy vừa kết thúc, thầy nhẹ nhàng đến bên chỗ ngồi của tôi. Tay thầy lay nhẹ vào vai tôi trong khi tôi đang mơ buổi đi mò cá : hai tay tôi tóm được một chú cá chép vàng rất to, đầu tôi nghĩ hôm nay đã kiếm được... Không hiểu thầy đã đọc được suy nghĩ thơ ngây ấy của tôi trong giấc mơ hay không mà thầy gọi nhẹ" Huy con" con phải học bắt lấy con cá chép vàng khổng lồ bằng kiến thức và nghị lực chứ không được dùng bằng tay! Tôi bừng tỉnh hai tay vét rỉ mắt, tôi tưởng thầy sẽ trách phạt và rất lo lắng.Thầy nói tiếp :”Phan Huy này con !hôm nay thầy sẽ về thăm nhà em.” Cuối buổi học,như mọi ngày, tôi vội chạy như bay ra cổng trường mong về nhà đế đi kiếm cá .Khi vừa bước chân về tới nhà,tôi như hết hồn vì sợ hãi. Vì người đang ngồi nói chuyện cùng ba  là thầy tôi. Tôi tái mặt lắp bắp:”Con !...chào.. !thầy!...con chào ba! “ Trong đầu tôi như hiện ra một trận đòn roi vọt của ba mình.Thế nhưng không hiểu thầy đã nói gì về tôi mà ba tôi lại vui vẻ tươi cười với tôi và nói:   -Con xuống bếp nấu cơm đi . Hôm nay nhà mình mời thầy ở lại xơi cơm!   
Nghe ba tôi nói vậy, tôi nhẹ nhõm và vội vàng cất túi sách rồi vo gạo thổi cơm. Tôi chợt nghĩ nhà mình nghèo thế này chắc thầy không ở lại...      
Nồi cơm thiết đãi thầy có rất nhiều sắn độn với món rau muống luộc và một đĩa tép kho rất mặn mà buổi chiều hôm trước tôi mới kiếm được "vì chợ ế nên không bán được". Thế nhưng thầy đã không từ chối và ở lại. Thầy rút trong túi 5000 đồng, tháng lương thầy vừa lĩnh xong, đưa cho ba tôi và nói:bác cầm lấy mua cho các cháu sách vở giúp tôi nhé! Ba tôi giật mình,hai tay xua vội vì thẹn thùng. Như đọc được suy nghĩ ấy thầy tôi nói :"Anh đừng ngại,tôi coi các con anh như con tôi vì thế mà tôi mới ghé thăm anh chị và các cháu!...   
 Thế rồi hôm sau,vào các buổi chiều, thầy lại đến nhà và bắt đầu dạy tôi viết,làm toán với những phép tính, những bài tập đơn giản nhất về hàm số bậc nhất ,rồi những phương trình...Bao giờ thầy cũng động viên tôi khích lệ tôi.Thật không ngờ rằng, chỉ sau 2 tháng , tôi từ một học sinh kém nhất  đã vượt lên thứ nhì trong lớp. Bạn bè lớp tôi không ngờ  vào cuối năm lớp 9 tôi đã trở thành một học sinh giỏi toàn diện. Lớp tôi và các học sinh trường tôi cho đến bây giờ, khi nhắc đến tôi thì ai cũng nhớ cậu bé khó khăn đã vươn lên đạt được thành tích học tập một cách diệu kì. Vượt lên chính hoàn cảnh ấy là công lao to lớn từ tấm lòng nhân ái của người thầy kính yêu đã đi vào cuộc đời tôi !          
Đêm nay, đang ngồi trực bên bàn làm việc, hình ảnh của người thầy lại tái hiện trước mắt tôi.Giờ  đây tôi đã trưởng thành, một quân nhân , một cán bộ trong đơn vị . Song nghĩ tới thầy, tôi mãi mãi là Phan Huy tóc vàng hoe vì không bao giờ có mũ nón đội đầu khi ngày còn thơ dại ấy có ngày hôm nay là chính nhờ vào tấm lòng đầy tính nhân văn của người thầy đáng kính của chúng con!.     
 Thưa thầy kính yêu của con! con có thể nào quên lời thầy dạy bảo. Bài toán đặc biệt và cách giải đặc biệt nhất của thầy: Bài toán ấy chính là nghị lực và sự quyết tâm của mỗi con người.Chuẩn mẫu của thầy cho chúng tôi không phải là cách ăn mặc hay điệu bộ , mà chính  là phải biết nhìn xa trông rộng.Bài toán ấy tuy rằng chúng tôi đã dược học, nhưng tới giờ này tôi mới được ba tôi kể lại chuyện hôm thầy đến nhà tôi và thầy đã phân tích cho ba tôi:"Anh chị vì đông con mà để các cháu thất học là vô lý vì cứ như thế các cháu sau này cũng sẽ lại đi theo nếp đó."       
 Thầy nói:"Để cho cháu Huy đỡ khổ thì hai bác phải chăm lo cho cháu học hành vì khi đất nước hòa bình thì những người có kiến thức mới có thể làm chủ chính bản thân cuộc đời của cháu.Càng khổ thì càng phải học vì phải học để biêt và học để cho hết khổ,Bác muốn giàu thì phải biết đầu tư cho con bác ăn học vì đầu tư cho giáo dục là có lãi nhất." - với câu nói đó của thầy đã  làm ba tôi bừng tỉnh.  Ba tôi đã nói:"Tôi xin lỗi thầy tôi đã không hiểu điều này. Nhờ thầy đến chơi hôm nay tôi rất hạnh phúc. Xin hứa với thầy tôi sẽ chăm lo tới thằng út này nhiều hơn."    
Thế rồi thời gian trôi mau, chúng tôi rồi cũng học xong phổ thông . Lớp học của tôi ngày ấy có tới 9 bạn thi đỗ đại học, 15 đứa học cao đẳng, còn lai 20 đứa cũng học trung cấp .Đứa nào giờ đây cũng đã có công ăn việc làm ổn định. Mỗi khi gặp nhau, chúng tôi điều xúc động nhắc đến thầy.       
  Thằng Ba bạn cùng học lớp tôi, nó kể lai cho tôi biết giờ này thầy vẫn đi dạy học. Nó còn kể cho tôi nghe về hoàn cảnh của thầy. Và tôi được biết : Lúc nhỏ, thầy cũng giống hoàn cảnh tôi. Những lúc thầy đi làm hay đi chơi thầy luôn dấu ở cặp quần một cuổn sách để đọc. Nó còn nói thầy đã phải làm đủ việc để học vì nhà thầy nghèo lắm. Lúc đi dạy học, thầy  chỉ có mỗi chiếc xe đạp thồ là tài sản quý giá nhất mà thầy có . Và một điều bất ngờ mà bây giờ tôi mới biết : Tháng  lương thầy đưa  ngày ấy để mua sách vở cho tôi  là toàn bộ chi tiêu của gia đình thầy. Cả nhà thầy suốt tháng đó chỉ ăn sắn chấm muối. Bạn biết không, điều này giờ đây tôi mới hiểu lòng nhân ái bao la của thầy tôi!       
Thầy ơi! Mặc dù giờ đây chúng con đã lớn khôn ,dù bận trăm công nghìn việc, nhưng chúng con vẫn nhớ tới thầy- một người thầy mặc dù vóc dáng nhở bé nhưng đã gieo cho chúng con những ước mơ và thành đạt bằng ý chí và nghị lực con tim.       Điều mà tôi vẫn còn day dứt nhất là chưa về thăm thầy và chưa được nói lời : “Con cảm ơn thầy”!.       
Ngày kỉ niệm “Nhà giáo Việt Nam ”năm nay nhất định con sẽ về thăm thầy ,để báo cáo với thầy :Thằng Huy ngủ gật năm xưa đã từ lâu trong tim con và bạn bè anh em cùng lớp con  đang làm những gì năm xưa thậy dạy!. Con sẽ được về bên thầy để được nói lời cảm ơn chân thành .  Con được về bên thầy để được nghe lời thầy dạy bảo .     Thầy ơi  !             
   Những đứa con của thầy!                                                                                              

Không có nhận xét nào:

THƠ-BÀI VIẾT-ÂM NHẠC